Đã có một thời, các nhà văn tự lập nhóm, lập hội, tự chơi với nhau, như nhóm “Tự lực văn đoàn” chẳng hạn. Hồi ấy, tuy thô sơ thôi, nhưng văn chương vẫn có giải. Giải "Tự lực văn đoàn" rất oách. Đến giờ nhìn lại, những người được giải ấy vẫn rất oách. Giải bây giờ nhiều. Giá trị tiền bạc cũng nhiều hơn. Nhưng xem ra, cả người chấm lẫn người được giải chẳng oách gì cả! Mình có mấy ông bạn, giải thưởng kê khai trong hồ sơ dài một vệt, vậy mà, hỏi các hắn để lại dấu ấn gì trong lòng độc giả nước Nam trong mấy chục niên qua, thì tịch không! Có lão làm thơ cấp phường, xã, thế mà cũng được một phíếu bầu vào hội đồng chấm giải thơ cấp quốc gia. Nghe nói, người giới thiệu chính là người "đứng đầu triều" văn chương cơ đấy!



THƠ, THƠ TRẺ, VÀ THƠ GIẢI THƯỞNG

LÊ HUY MẬU

THƠ :

Mình làm thơ hoàn toàn bản năng, hoàn toàn ngẫu hứng. Tuy biết làm thơ sớm lắm, nhưng thơ chả in được ở đâu cả. Mãi tới năm 1979, sau lính, lúc là sinh viên triết, năm 2, lân la chơi với Phạm Minh Hà, sinh viên khoa Văn, đọc thơ mình thấy được, hắn chọn một chùm gửi cho báo Văn nghệ Thành phố Hồ Chí Minh.. Hồi ấy khổ, hôm nhận nhuận bút, mình chiêu đãi cả phòng một bữa ăn tươi, thế là từ hôm đó, bọn cùng phòng miễn cho trực nhật lau nhà để làm thơ, cải thiện đời sống. Chủ yếu là để kiếm nhuận bút. Mình không say sưa với thơ và luôn nghĩ rằng, mình chỉ làm thơ chơi chơi thôi, chứ chưa bao giờ nghĩ đến nhà, lều gì cả. Thế rồi, do nhàn tản, do bấy yếu, thất thua trong cuộc cạnh tranh làm giàu khi đã có vợ con, do buồn chán nhiều nỗi … mình thành ra nhà thơ, một nhà thơ bất đắc chí! Hoàn toàn không phải khiêm tốn, mà là, thật thế! Mình quen với nhiều nhà thơ, họ sôi sục lắm, ăn thua lắm! và tuyên ngôn hùng vĩ lắm! 


THƠ TRẺ:

Thành phố Hồ Chí Minh có một ban văn học trẻ. Hoạt động khá tốt. Họ quy tụ được nhiều năng khiếu văn chương. Tuy nhiên, hơi hướm tập hợp đã có tính quy phạm, khuôn phép. Dù mỗi người có một cái gì đó riêng. Nhưng, mình đọc họ vẫn thấy họ gần nhau quá! Mà cũng thật khó, mọi cửa ngõ, in ấn, xuất bản đều na ná nhau, cũ xưa như nhau. Cho nên, họa hoằn lắm mới có một tác giả trẻ đứng tách được ra. Tiếc thay, còn những người trẻ lạ và giỏi khác, hoặc chưa được thu hút vào, hoặc, do họ không thích gia nhập vào, ban văn học trẻ, theo sự tập hợp chính thống! 


THƠ GIẢI THƯỞNG
:
Đã có một thời, các nhà văn tự lập nhóm, lập hội, tự chơi với nhau, như nhóm “Tự lực văn đoàn” chẳng hạn. Hồi ấy, tuy thô sơ thôi, nhưng văn chương vẫn có giải. Giải "Tự lực văn đoàn" rất oách. Đến giờ nhìn lại, những người được giải ấy vẫn rất oách. Giải bây giờ nhiều. Giá trị tiền bạc cũng nhiều hơn. Nhưng xem ra, cả người chấm lẫn người được giải chẳng oách gì cả! Mình có mấy ông bạn, giải thưởng kê khai trong hồ sơ dài một vệt, vậy mà, hỏi các hắn để lại dấu ấn gì trong lòng độc giả nước Nam trong mấy chục niên qua, thì tịch không! Có lão làm thơ cấp phường, xã, thế mà cũng được một phíếu bầu vào hội đồng chấm giải thơ cấp quốc gia. Nghe nói, người giới thiệu chính là người "đứng đầu triều" văn chương cơ đấy!
Loạn giải, loạn chấm giải, nên thơ giải thưởng, nhiều vị, giấu biệt, không tặng ai. Lấy tiền giải thưởng xong, chiêu đãi một chầu cho những người có công cho giải, còn bao nhiêu góp vào quỹ "an ủi tinh thần mắc cỡ" ! Coi như xong!
Thương là thương một lứa thi sĩ trẻ, đầy năng lực sáng tạo nhưng, "sinh bất phùng thời." Đành thu mình lại một cách gọn ghẽ nhất, để "chui" qua những cửa hẹp của báo chí, kiếm nhuận bút và kiếm giải, qua ngày!...


                       3/5/2017