Dù thế nào thì không ai có thể phủ nhận hoặc ngờ vực tình yêu của Kevin với Việt Nam. Dẫu trong những năm tháng chiến tranh, ông đã đến xứ sở của chúng ta với "hộ chiếu" một lính Mỹ. Có thể có không ít người đã hoàn toàn quên đi tiếng nổ của bom đạn trong cuộc chiến tranh khủng khiếp nhất thế kỷ XX ấy. Với Kevin và nhiều cựu binh Mỹ cũng vậy, đạn vẫn bay. Kevin yêu Việt Nam, theo tôi, với một tình yêu quá đau đớn và trân trọng. Tôi có cảm giác trong giấc ngủ ông từng mơ về xứ sở chúng ta. Mỗi lần đi đọc thơ cùng chúng tôi ở Mỹ, ông luôn luôn đọc bài “Chơi bóng rổ với Việt Cộng”. Lúc đó, người nghe thơ thấy từ bóng tối và chết chóc của chiến tranh từ từ hiện lên chân dung một người Việt Nam. Người đó đi từng bước qua chiến tranh, qua hận thù và bước vào ngôi nhà của ông, một ngôi nhà nước Mỹ.


CỰU BINH MỸ CHƠI BÓNG RỔ VỚI VIỆT CỘNG

NGUYỄN QUANG THIỀU

Có lẽ Kevin Bowen là nhà thơ nước ngoài có số lượng bài thơ viết về Việt Nam nhiều nhất. Ông viết về Văn Miếu, Thành Cổ Loa, về nón lá, trà sen, hò Huế, về những người thương binh, về những người vợ góa bởi chiến tranh... Một trong những bài thơ viết về Việt Nam là bài “Chơi bóng rổ với Việt Cộng”. Đây là bài thơ Kevin viết tặng nhà văn Nguyễn Quang Sáng sau chuyến đi của nhà văn đến Mỹ. Tên bài thơ này cũng là tên tập thơ đầu tiên của Kevin xuất bản tại Mỹ gần 20 năm trước đây.
Một chiều xa trong chiến tranh 
Khi chúng ta đang rạp mình phục kích 
Những người đàn ông, đàn bà 
Kẻ thù của chúng ta và trâu bò của họ 
Hòa lẫn vào cây cỏ đất đai 
Lúc đó chúng ta chẳng bao giờ nghĩ tới 
Người đàn ông tóc hoa râm đi dép 
Chiều nay đến ngồi dưới mái nhà ta 
Hút thuốc lá Gô-loa 
Và uống bia nhãn Mỹ
Cơn ho chiều cắt ngang câu chuyện 
Khi ông kể về một ngày kháng chiến 
Năm 1954 
Ông đã làm ra sao để đánh lừa lính Pháp
Giờ ông đến gõ cửa nhà ta 
Gọi chúng ta ra sân chơi vài đường bóng rổ 
Sau một hồi ông vụng về, bỡ ngỡ 
Những đường bóng gọn gàng tới đích đẹp làm sao
Ông nâng chân trái lên 
Hai cánh tay lượn từ sau ra trước 
Quả bóng bay theo quỹ đạo cầu vồng 
Một, hai, ba... rồi mười lần trúng đích.
Chúng ta đứng nhìn ông im lặng 
Quần soóc, áo phông, dép, tóc hoa râm 
Ông nhìn chúng ta mỉm cười 
Đó là món quà để con người hạ súng 
Như ông đã cười bên chín nhánh Cửu Long
Và ở những nơi khác nữa chúng ta nghe 
Lời ông thì thầm như thở : 
Còn có thể thắng thêm vài quả nữa!

Dù thế nào thì không ai có thể phủ nhận hoặc ngờ vực tình yêu của Kevin với Việt Nam. Dẫu trong những năm tháng chiến tranh, ông đã đến xứ sở của chúng ta với "hộ chiếu" một lính Mỹ. Có thể có không ít người đã hoàn toàn quên đi tiếng nổ của bom đạn trong cuộc chiến tranh khủng khiếp nhất thế kỷ XX ấy.
Với Kevin và nhiều cựu binh Mỹ cũng vậy, đạn vẫn bay. Kevin yêu Việt Nam, theo tôi, với một tình yêu quá đau đớn và trân trọng. Tôi có cảm giác trong giấc ngủ ông từng mơ về xứ sở chúng ta. Mỗi lần đi đọc thơ cùng chúng tôi ở Mỹ, ông luôn luôn đọc bài “Chơi bóng rổ với Việt Cộng”. Lúc đó, người nghe thơ thấy từ bóng tối và chết chóc của chiến tranh từ từ hiện lên chân dung một người Việt Nam. Người đó đi từng bước qua chiến tranh, qua hận thù và bước vào ngôi nhà của ông, một ngôi nhà nước Mỹ.
Người đó bước vào ngôi nhà không phải để nguyền rủa, không phải để đòi nợ, mà để gọi họ ra sân chơi bóng rổ. Và người đó sau khi đã ném bóng trúng đích nhiều lần lại từ từ ra đi và để lại một nụ cười trong ngôi nhà ấy. Một chân dung người Việt Nam hiện lên làm chính một người Việt như tôi cũng cảm thấy rung động. Một chân dung giản dị nhưng đầy kiêu hãnh. Một chân dung của những con người biết im lặng và biết hành động. Cái im lặng ấy làm lu mờ tất cả những gì sáo rỗng và nhạt nhẽo mà trong đời sống chúng ta ngày càng phải chịu đựng. Những người vốn trước kia là kẻ thù của nhau đã chọn một cách chơi mới dưới bầu trời bất tận, cách chơi của hòa bình.