Từ những năm 1980, nhà văn Nguyễn Mạnh Tuấn
nổi lên với các tiểu thuyết “Những khoảng cách còn lại”, “Đứng
trước biển”, “Cù lao tràm”... Đặc biệt, tác phẩm Cù lao tràm của
ông còn trở thành sự kiện được tranh luận bởi những người ủng hộ
hoặc chỉ trích kéo dài hàng tháng trời trên các phương tiện truyền
thông hiện thời. Sau gần 10 năm không ra sách mà chỉ chuyên chú viết
kịch bản phim truyện, phim truyền hình, mới đây Nguyễn Mạnh Tuấn cho
ra mắt tập hồi ký “Nỗi sợ hãi mầu nhiệm” về thời tuổi trẻ
của mình khi đi học tại Trường Chu Văn An (Hà Nội) và những tháng năm
đi Thanh niên Xung phong ở huyện Đông Triều (Quảng Ninh).
Nhà văn Nguyễn Mạnh Tuấn: Nhiều nhà văn tự yêu
mình quá
@ Thưa nhà văn, sang năm 2015, ông tròn 70 tuổi,
phải chăng người có tuổi thường hoài cổ nên ông viết hồi ký này?
Nguyễn
Mạnh Tuấn: Đó cũng là một lý do, bây giờ ở tuổi tôi
không viết về những gì mình đã trải qua thì đợi khi nào nữa. Không
những chỉ có cuốn sách này đâu, sang năm tôi sẽ in một hồi ký khác
về một thời đoạn khác của đời mình. Gọi là hồi ký, song tôi phải
chỉnh sửa một số tên nhân vật để tránh gây tổn thương cho họ và gia
đình. Nhiều người hay nói: “Nửa cái bánh mì vẫn là bánh mì, còn
nửa sự thật không phải sự thật”. Với nhà văn thì mọi sự kiện trong
đời chỉ là chất liệu, “một nửa sự thật” hay chỉ “một mẩu sự thật”
trong tay nhà văn sẽ trở thành chìa khóa để nhà văn mở ra hoàn toàn
sự thật.
“Nỗi sợ hãi mầu nhiệm” tuy nói chuyện
một thời nhưng đó lại là chuyện của ngày hôm nay. Mở đầu cuốn sách
này bằng các câu: “Vô đạo ắt vô luân. Vô luân ắt vô phúc” của
cha tôi Nguyễn Hữu Lược. Gia đình tôi từng có NXB Mai Lĩnh do phía
ngoại tôi và cha tôi làm chủ hoạt động tại Hà Nội những năm 1930.
Trong hồi ký của nhiều nhà văn, Mai Lĩnh là NXB lớn lúc bấy giờ gắn
liền với tên tuổi của Đỗ Văn Kiêm, Đỗ Xuân Mai, Nguyễn Hữu Lược…
@ Nghe nói,
thời đi học ông rất mê bóng đá và được gọi vào đội Thể Công nhưng
bất thành…?
Nguyễn
Mạnh Tuấn: Sau 1954, phong trào Thanh niên Xung phong được
phát động tại các tỉnh, thành lớn của miền Bắc như Hà Nội, Hải
Phòng, Nam Định… nhằm đưa trí thức trẻ ở các đô thị về các vùng
quê. Thời đó, tôi không thể vào đội Thể Công hay vào đại học chỉ vì
không thuộc gia đình “thành phần cơ bản”. Năm 1963 học xong lớp 10 (nay
là lớp 12), tôi “được động viên” đi Thanh niên Xung phong cùng các bạn.
Lúc đầu, thời gian chúng tôi được hứa hẹn là đi 3 năm xong về học
đại học. Thế nhưng, tùy theo “thành phần gia đình” mà có người chỉ
đi 3 tháng rồi về, riêng tôi đi Thanh niên Xung phong đến 12 năm 3 tháng.
Ngày chúng tôi lên đường, có ông Phạm Văn Đồng, Trường Chinh đưa tiễn.
Thời gian ở Thanh niên Xung phong, tôi làm thợ sửa ô-tô.
@ Vậy là ông
vừa làm thợ sửa ô-tô vừa viết văn?
Nguyễn
Mạnh Tuấn: Có lẽ nhờ ảnh hưởng vô hình từ truyền
thống gia đình từng làm nghề xuất bản, báo chí nên tôi đến với nghề
viết. Năm 1970, tôi in cùng lúc hai truyện ngắn trên báo Văn nghệ và Văn
nghệ Quân đội, đây là hai truyện đầu tay của tôi. Tháng 11/1975,
tôi vào làm ở Cục Báo chí - Xuất bản do họ cần tăng cường một số
người trẻ có năng lực cho lĩnh vực này, tôi vào Nam cùng năm.
@ Năm 1985,
tiểu thuyết “Cù lao tràm” từng tạo nên sóng gió, thực hư sự việc là
thế nào, thưa ông?
Nguyễn
Mạnh Tuấn: Trong “Cù lao tràm”, tôi ghi là tỉnh H.,
do vậy tỉnh Hậu Giang phản đối tôi rất mạnh. Một thời, người ta không
phân biệt được hoặc họ không muốn phân biệt đâu là tiểu thuyết đâu là
một bài báo phóng sự. Không chỉ Hậu Giang, mà gần như tỉnh, thành
nào cũng đòi bắt tôi vì “7 tội” bôi nhọ miền Nam. Hàng tháng trời,
báo đài và hội thảo liên tục, đến độ nhà báo Trần Thanh Phương đã
sưu tầm được cả một tập dày những bài báo về “Cù lao tràm”. Cũng
may, trong số dư luận phản đối “Cù lao tràm” thì vẫn có
nhiều nơi, nhiều người ủng hộ tạo ra hai luồng dư luận khác nhau.
Thậm chí, có lãnh đạo địa phương như Huế, Đắk Lắk còn nói: Nếu TP.HCM
không dung chứa Nguyễn Mạnh Tuấn thì chúng tôi xin nhận. Hiện nay, tôi
đi miền Tây Nam bộ, nghe nhiều người nói những gì tôi viết khi xưa bây
giờ vẫn còn đúng.
@ Nhiều nhà
văn quan niệm, đã viết văn thì đừng viết các thể loại khác sẽ “hư
ngòi bút”. Ông có cùng quan điểm này không?
Nguyễn
Mạnh Tuấn: Năm 1980 tôi đã viết kịch bản phim “Biển
sáng” (Nguyễn Ngọc Hiến đạo diễn). Phim nói về cách thức làm ăn
của Xí nghiệp Đánh cá Vũng Tàu. Mô hình làm ăn theo “chủ nghĩa kinh
nghiệm” của xí nghiệp này được trung ương đánh giá cao, song địa
phương lại cho là bất cập. Qua thực tế, tôi thấy những gì lãnh đạo
địa phương nói là đúng. Từ đó đến nay, tôi vừa viết văn, viết báo
và viết phim. Có thể nói, tôi viết, viết và viết liên tục các thể
loại nhưng có thấy bị hư cái gì đâu? Ngược lại, nhờ viết mà tôi có
bạn đọc, cũng đồng nghĩa với gia đình tôi sống khỏe từ nhuận bút.
@ Và ngôi
nhà cũng là trường mầm non rộng 2.500m2 tại Q.Gò Vấp mà gia đình ông
đang sở hữu, cũng đến từ nhuận bút?
Nguyễn
Mạnh Tuấn: Tất cả đều từ nhuận bút viết sách, viết
kịch bản phim của tôi vun đắp vào. Nhiều người nói: Nguyễn Mạnh Tuấn
viết vì tiền. Tôi nghĩ họ nói thế giống câu chuyện “con cáo chùm
nho”. Năng lực người có nhiều người có ít, nhưng quan niệm sai thì lao
động sẽ sai. Tôi tiếp xúc với nhiều nhà văn nước ngoài, như Nga, Mỹ,
Trung Quốc… Nhà văn ở đâu cũng giống nhau, anh nào chịu làm việc thì
sống khỏe, anh nào khệnh khạng thì đói thôi. Khi mới viết kịch bản
phim truyền hình, tôi cũng như mọi người, chỉ nhận có 3 triệu
đồng/tập phim. Nhờ lao động, bây giờ phim truyền hình tôi viết có giá
từ 15 - 20 triệu đồng/tập. Tôi từng làm thợ nên suy nghĩ rất thực
tế. Ngày trước, khi các phương tiện giải trí chưa nhiều thì văn chương
còn là sự lựa chọn lớn của người đọc. “Cù lao tràm” in 160
ngàn bản, “Đứng trước biển” in 140 ngàn bản. Bây giờ, sách
in bao nhiêu bản? Nếu in 10 ngàn cuốn sách thì chắc có khoảng 10 ngàn
người đọc. Trong khi viết một kịch bản phim truyền hình sẽ có hàng
triệu người xem. Vai trò nhà văn trong xã hội hiện đại rất khiêm
nhường, thế nhưng nhiều nhà văn không ý thức được giá trị của mình
nên sinh ra tự yêu mình quá.
@ À, thời
điểm cuối năm nhiều người xin vào Hội Nhà văn quá chừng, sao ông lại
xin ra khỏi hội?
Nguyễn
Mạnh Tuấn: Năm 1990 tôi làm đơn xin ra khỏi Hội Nhà văn
Việt Nam vì thấy không phù hợp. Nhiều người hỏi tôi ra hội thì làm
đơn xin làm gì? Tôi nói trong hội cũng có nhiều người đàng hoàng mà
tôi quý. Khi vào hội tôi làm đơn xin thì khi ra cũng phải xin để thể
hiện sự tôn trọng với những người đàng hoàng. Cũng trong năm, tôi xin
nghĩ làm Trưởng phòng Biên tập Hãng phim Nguyễn Đình Chiểu do thấy
mình không phù hợp. Xưa nay, tôi chưa hề tuyên bố hay “chửi bới” gì
Hội Nhà văn Việt Nam hay hãng phim mà tôi từng tham gia. Tôi thấy cái
gì không phù hợp với mình thì bỏ đi.
HOÀNG NHÂN ( thực hiện)
Nguồn: Thể Thao & Văn Hóa